Hãy phun châu nhả ngọc
Ý vị đời nâng cao
Hãy phun châu nhả ngọc
Nghìn trước và nghìn sau
Hãy phun châu nhả ngọc
Khắp nơi chốn am thiền
Biểu hiện sống an lạc
Để chánh pháp lưu truyền
Phật pháp truyền thừa xuyên suốt chiều dài lịch sử
Thuyền đời chở ai rời khỏi bến mơ
Ý tưởng đẹp lắm ai đề thơ trên vách đá
Tảng đá chờ xuân tình tự những hạt thơ
Bạn phun châu nhả ngọc
Trời đất cũng yêu thương
Tri kỷ chạm cảm xúc
Dấn thân trên nẻo đường
Nghị lực vốn phi thường
Sẵn sàng cho quê hương
Từng bước chân viễn xứ
Ta khai phóng con đường
Gió xuân đi qua bông hoa rực rỡ
Tiếng gọi xuân Di Lặc thẩm thấu tình quê hương
Trời đất chuyển mình va chạm cảm xúc, biến cố đi qua trời đất u hoài.
Những tưởng xa xăm con đường hiểm trở, hạt thơ xuân yêu quê mẹ bóng trăng soi.
Thật vậy, cơn gió xuân đi qua bềnh bồng vi diệu chạm vào xúc cảm của hàng triệu người đang hành hoạt. Nửa mảnh đời vui hay buồn, ngỡ ngàng chỉ là trạng thái va chạm vay mượn theo nghĩa duyên sinh. Những thứ quyền lực hay quyền năng xưa nay chỉ tồn tại theo thời gian định kỳ. Nghĩa là mai một, một mai phiêu bồng khờ dại. Vì sao khờ dại đáng nhắc nhớ bài học lịch sử thăng trầm, trôi nổi gian truân. Những chiếc lá vàng rụng xuống có phải chúng đã khô héo tự bao giờ? Thực thế ấy cưu mang tình tiết bước vào cõi mộng, nàng xuân ơi sắc sắc không không, huyền diệu phiêu bồng.
Có bao giờ mưa xuân về qua con phố nhỏ, để một người đứng đó cảm xúc thời gian. Có bao nhiêu xuân đến lại vội tàn? Chỉ thoáng chốc bàng hoàng người lữ khách. Bạn có nghe chăng trên đỉnh hoang vu nào đó giọt ân tình chớm nở hồi sinh. Bài thiền ca ru hồn rừng xanh biếc, cội bách tùng chẳng hiểu có hư hao. Thật khéo nhỉ, trường mộng giòng thác đổ, nụ cười nào mai mỉa truyện ngây thơ. Chiếc áo không gian che mảnh đời thần thoại, này bạn ơi đôi khi ngày tháng bất ngơ! Mây bồng bềnh đi về phương trời tím, ngần ấy thôi xuân đủ cảm thông, đâu có cần chủ đích tư tưởng, ai chưa từng qua một giòng sông.
Nụ mai vàng tuyệt nhiên quá đẹp! Thiên nhiên ơi, nhạy cảm thế ư. Văn học sử gom góp chứng tích , tôi nghiêng mình đích thực ân sư. Không thể nào mời xuân ở lại, chốn am thiền cung cách đơn sơ. Ta có hiểu xuân là biểu tượng, ấy vậy mà cứ tưởng thời cơ.
Đóa mai vàng đẹp như áo ai
Yêu thơ ta xây dựng lâu đài
Khúc hát du dương chờ xuân đến
Phía trước chờ ta đẹp tương lai.
Vâng! Thi nhân làm việc nối kết biết bao ân tình thực dụng để tạo ra sản phẩm trí tuệ cống hiến cho đạo và đời thêm nhiều hương sắc. Hương sắc nào cũng là hương sắc đáng yêu, cần sâu lắng để mà thưởng thức ý vị. Lắm lúc cũng có những biệt lệ ngầu nhiên chợt đến chợt đi ngang qua tiềm thức rất ư thi vị. Làm việc cần chủ đích hay không cần chủ đích, thi ca vẫn là thi ca đáp ứng thiết thực từng mỗi cao trào, sự kỳ diệu ấy đã cho anh và tôi sức sông tương quan sáng tạo nghệ thuật có năng lực quyến rũ chắp cánh bay xa trong bầu trời huyền diệu. Hơn thế, sự cảm xúc giao thời không dễ gì trùng lập đến hai lần trên bản thể tâm thức. Có mấy ai dám đặt mình vào vị trí như loài hoa dại bên đường đi của nhân loại. Nếu không biến thể hồi sinh như cậu bé thơ ngây thì làm sao có một tâm hồn trong sáng vô ngần?
Có một bậc vĩ nhân nào chưa hề biết thể nghiệm để có đủ thực chứng bề dầy tâm linh hào quang rạng rỡ để rồi từ đó yêu thương nhân loại chân thật hơn. Bạn hãy ngủ để rồi tỉnh thức để hiểu mình là ai và cần phải làm gì. Cuồng ngông là một loại bệnh lý khá phổ biền cũng rất khó chữa bằng dược liệu thông thường. Bộ óc chọn lựa của mình rất tinh vi để đối diện với cuộc đời. Những thứ biện chứng thủ thuật chỉ là vay mượn tư tưởng để tiêp tục phát sinh tư tưởng rất ư thông thường của những triết gia đi tìm vật sở hữu của não bộ thích thú. Người đưa người sang sông, cố nhiên thú vị trong lòng. Chiếc cầu đã nối kết đôi bờ sao không đi mà lại chèo đò để thêm phần bận bịu dòng sông tịch lặng. Quả tình anh thích thế ư? Thế thì chân lý cũng có thể trở thành phương tiện thích ứng trên một dòng sông tản mạn tình người rất đẹp nên thơ.
Có một hôm Bùi Giáng dị nhân phiêu bồng đóng vai tuồng ông lái dòng sông chèo thuyền bé nhỏ đưa tôi đến tận bến bờ thi ca, bỏ tôi ở đó, còn nữa ông bảo tôi rằng: “Hãy đi để đến, không được làm nô lệ thế giới thi ca đó nhé.”
- Ô hay! đây là nơi chốn nào sao lạ hoắc, xin thưa hỏi dị nhân phiêu bồng?
- Thôi thì cứ an trú để hiểu và biết nơi này các bậc trượng phu thường lui tới để thưởng ngoạn chân lý ngọc ngà châu báu.
Thích thú chi lạ, tôi liền xuất khẩu đề thơ kính tặng dị nhân phiêu bồng.
Đã đến đây từ thuở mưa bay
Mênh mang tản mạn ánh trăng tròn đầy
Thuyền ai chở mộng tìm về phương ấy
Nửa hồn tỉnh táo, một nửa cứ say
Đêm tàn trên đỉnh hoang sơ hư ảo
Xin mời dị nhân cứ mở lối vào
Hãy hát tôi nghe bài ca xúc cảm
Trí tuệ đo lường đỉnh núi vút cao
Yêu trăng yêu cả không gian ấy
Sương khói ơ hờ khói phân ly
Mảnh trăng rơi xuống dòng sông cũ
Anh hiểu đường về từng bước đi
Ngộ ra mới hiểu đời lãng tử
Khoác áo chân không lối quay về
Biết đâu trong cõi mờ sương ấy
Đóa hoa mỉm cười vì đam mê
Chi bằng thắp sáng niềm tin ấy
Soi rọi cuộc đời tuổi ấu thơ
Triết lý thi ca yêu lý tưởng
Côn trùng ríu rít một giấc mơ
Dị nhân xem bài thơ xong tưởng cũng nên đáp lễ, liền ứng khẩu:
Một nửa chu du một nửa thiền
Hư hư thực thực bảo rằng điên
Nửa tỉnh nửa điên thật thú vị
Điên mà quý phái cũng nên điên
Bùi Giáng ông nhồi bột thi ca để đúc thành sản phẩm tư tưởng được gọi là thế giới riêng rất nhạy cảm tuyệt vời.
Ai vẫn chờ anh, mãi đợi anh
Bầu trời xanh biếc mắt long lanh
Cổ xưa Long Tượng nhập đại định
Xuân đã về rồi đẹp như tranh
Thì ra xuân đã yêu lý tưởng
Ngỏ ý gọi mời khách đường xa
Hời người tráng sĩ yêu tổ quốc
Kiếm cung vẫn bước để kinh qua
Giáng ơi xuân đã về đây
Còn ông đâu đó ngắm mây bay
Ông đã tìm ra chân diện mục
Ý tưởng thi ca đã vơi đầy
Cứ nhắc đến dịp xuân về , tôi nhớ đến Bùi Giáng một nhà thơ đại mộng, chẳng hiểu vì sao ông đã cho tôi cảm xúc ấy? Vũ trụ minh linh chứa chan bao kỳ vọng đầy ắp những ước mơ. Những chặng đường thăng trầm thử thách đều có lý do mật thiết của một thi nhân tìm về bến bờ cứu cánh siêu phương túc trí. Bản lai diện mục hiển nhiên tiềm ẩn sau bức màn nhung lụa phẳng lặng. Nàng xuân tưởng chừng như thế hiện thân ntrong từng mỗi góc cạnh người người đón xuân.
Kẻ sĩ giầu có cảm xúc lắm lúc phiêu bồng tuy nhiên mang tính góp nhặt tinh hoa thời thượng đáng yêu. Có những lúc chính mình đãi ngộ thiên nhiên và được thiên nhiên đãi ngộ một cách nồng hậu bằng những mầu sắc tuyệt vời. Hoàng hôn rung cảm nhịp sống dị thường, khoảnh khắc thời gian va chạm hạt sương, những đá sỏi kia chưa hề ai oán, giòng thơ nào đó nhỏ lệ vấn vương. Hoàng hôn thi vị long lanh sóng biển, thuyền ai trở về sóng nước lăn tăn. Lý tưởng đẹp bỗng nhiên ngời sáng, thành tích nào chẳng vượt khó khăn. Sóng biển ơi, mơ gì sao cứ gào thét. Sóng biển ơi, nơi nào đích thực bình yên, trò huyễn mộng diễn tuồng hề kịch bản, Tổ quốc nào mà chẳng trân trọng thiêng liêng.
Xuân
Ai tô đậm lên dòng tư tưởng
Những mảng mầu trừu tượng siêu nhiên
Tia ánh mắt tỏ bầy tha thiết
Anh cô đơn góp nhặt niềm riêng
Sản phẩm ấy bề dày cô đọng
Bức tranh thiền minh họa uyên nguyên
Trí dũng cảm quả nhiên can đảm
Định lực nào định lực vô biên
Từng tia nắng hoàng hôn phản chiếu
Lối ta về hư ảo trôi qua
Đời như thể bức tranh ấn tượng
Thời gian nào ngần ấy trôi xa
Ai tô đậm lên dòng ký ức
Những bông hoa nhựa sống chuyển mình
Đóa hoa nào sắc hương bất tử
Yêu dòng đời triết lý hiện sinh
Sản phẩm ấy đón xuân Di Lặc
Đêm giao thừa huyền diệu thiêng liêng
Xuân đến rồi dung nhan quá đẹp
Xuân hóa thân cảm ứng niềm riêng
Xuân đến rồi, xuân ơi đã đến
Xuân Di Lặc về chốn am thiền.
Thanh Trí Cao
Đón Xuân Kỷ Hợi - 2019