- Đỉnh Bình Yên Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Sự Có Mặt Của Thiền Trong Dấu Ấn Nghệ Thuật 2
- Dấu Ấn Trên Dòng Thời Gian Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Hương Thơm Gió Lạ
- Cuối Đường Ngôn Ngữ Những Thinh Âm Bất Tuyệt
- Cuộc Rong Chơi Thong Thả
- Lối Về Hoa Nở
- Lạy Phật Con Đã Về
- Trên Đỉnh Hư Vô Hoa Cười Gió Hát
- Hương Thiền Nhẹ Rơi
- Tình Quê Tình Nước, Tình Đạo Tình Đời
- Mùa Hoa Vô Ưu Nở
- Cánh Nhạn Vượt Trời Không
Cuối đường ngôn ngữ những thinh âm bất tuyệt
Thi ca, chặng đường ngôn ngữ cảm xúc trong thơ Thanh Trí Cao, còn là một sự biểu lộ tâm cảnh trên từng đi lại biến đổi, ở đó ngữ ngôn vượt thời gian đi từ quá khứ dẫn đến hiện tại, đi từ trôi nổi bỗng hóa thân linh hiện trở về, nhập vào cõi tâm hương lắng đọng, từng bước từng lời từng cảm xúc cảnh thơ, trôi mãi về nơi có không vô tận. Một sự trở mình thức dậy đúng nghĩa, đong sắc đọng hương, chứa đầy quyền năng, khai mở chân trời thanh cao lộng gió. Từ mọi góc độ cảm quan, đến những sâu xa lan tỏa, cứ thế bật dậy nắm bắt vào tận cùng hiện hữu, hòa nhập trinh nguyên, lắng đọng sự tinh tế thẳm sâu, tầm nhìn vươn cao rực sáng, mức độ tưởng tượng dâng trào, thăng hoa trên từng cõi tâm thức.
Một khi cảm xúc khởi động đúng mức đúng tầm, lập tức hồn thơ nhập cảnh nhập vai, vươn mình thức dậy mở lối. Những tâm cảnh đi lại buồn vui của kiếp người, tất cả được nâng cao trong từng biên độ, từ nồng độ đến cấp độ, đều lớn mạnh vượt trội gấp đôi. Lý tưởng, niềm vui, nỗi nhớ như được chắp thêm cánh, cõi lòng tấc dạ, thay người gởi gấm gió mây đưa tiễn. Từng lời thơ câu chữ, thi nhau bung ra từng hé nụ, từ cảnh cho đến người, từ thiên nhiên cho đến tâm thức, gặp gỡ tương ngộ trên mọi giai tầng lối dạo. Điệp khúc sắc không thi nhau vang vọng về cõi nhân gian muôn thuở, đâu đó nét hương thiền thắm đượm một trời không.
Thơ Thanh Trí Cao, không chỉ dừng lại ở chổ trao gởi tấm chân tình, cõi lòng tấc dạ, mà còn đi xa hơn nữa sâu lắng vô ngần, chốn biêng biếc mang mang không cùng. Lời thơ, cứ thế nhịp nhàng tung bay gọi mời nhắc nhở, liên tục mở ra cánh cửa nhiệm mầu, xóa nhòa màng đêm sáng soi cuộc lữ, cảm xúc quyện với cõi lòng, từng bước nở hoa khai lối. Thiền sư và thi sĩ, con người đó, tính chất đó, được dưỡng nuôi trong suối nguồn vi diệu của giải thoát. Những đi lại hít thở thường xuyên dạo quanh trong cõi hương thiền, đêm ngày chiêm nghiệm sâu lắng, nên hồn thơ đó, tư tưởng đó, tâm cảnh đó, tuy hai mà một hòa nhập với nhau, sánh bước hiên ngang, trực diện với muôn ngàn biến động, ôm ấp lý tưởng giải thoát lên đường xoa dịu khổ đau. Từng lời thơ điệu nhạc, ý tưởng cung bậc vẫn đêm ngày lớn mạnh, làm chỗ dựa mong cho ta trong cõi mịt mùng bí lối. Thơ không còn là thơ, là chất liệu hương hoa, là ngữ ngôn giao cảm trên mọi hành trình. Cảm xúc không còn là cảm xúc, là những bến bờ cho ta neo đậu, chắp cánh hóa thân, điểm tô cõi nhân gian bằng hương liệu giải thoát, dâng đến cho đời những đóa “Hoa Tâm” tỏa sắc cùng hương tinh khiết đẹp vô ngần.
“Lão say thiền bỏ quên trời đất
Quên yêu thương, nhưng nhớ lối về
Rồi một sớm mặt trời thức dậy
Hương ngọt ngào trong cõi trần mê.”
Trong muôn vàn dong ruổi của kiếp nhân sinh, từng nỗi đắng cay của luân hồi hỗn độn, cuộc rong chơi băng mình trên những đỉnh cao tâm ý. Đuổi tìm những tàn phai rơi rụng, tung mình ra ngoài mọi ngăn sông cách lối, vẫn là những tô điểm lồng lộng sắc màu lên cõi nhân gian. Những đổi trao chập chùng với tử sinh huyễn mộng, một sự đi tới vỗ về, choàng mình ôm trọn tâm cảnh chữ nghĩa, đong đầy cõi lòng tấc dạ. Cuộc lên đường ly biệt vẫn hồ hởi đổi dời, trăn trở ray rứt đi tìm ý nghĩa đích thực của kiếp sống. Cảnh và người mới vừa bắt gặp lại nhau, thì như đã nghìn trùng xa cách, chốn đi nẻo về cũ mới đợi trông, lại là nỗi niềm riêng chung tao ngộ. Chiếc áo thời gian chưa kịp giũ sạch gió sương, con nước vô thường chực chờ vây quanh cuốn trôi hất trọn, cuộc chia ly “từ thuở vượt ngàn khơi” trở thành ước định. Còn đó, những ân tình ý đạo, cõi sắc không thắm đượm dấu hương thiền, những “Ẩn Tích” khắc ghi trên dòng thời không luân chuyển, lấp lánh hiên ngang còn mãi hiện cho nghìn sau.
“Có người vẫn đợi chốn phương nao
Áo Đông đà mặc ngắm hoa đào
Miên viễn sắc hồng thơm ý Đạo
Nghìn năm hiện hữu cho nghìn sau.”
Bài thơ “Thiền là gì?” không những thi sĩ Thanh Trí Cao kéo ta xích lại cận kề một bên, chỉ cho ta thấy đâu là đường xưa lối cũ, mà còn trao cho ta một khái niệm, đưa cho ta chiếc la bàn định hướng, để ta dễ dàng tiếp cận, tự mình tìm phương thể nghiệm. Ở đó, còn là một thứ công án liên tục nhắc nhở, đánh động vào tận cùng tâm thức, khiến ta bật dậy những năng lực nhiệm mầu chôn kín bấy lâu. Một dấu hỏi sừng sững to lớn “Thiền là gì?”một sự chông chênh thách đố lồng lộng đất trời “Thiền là chi?” những khẳng định phủ định, thước đo tầm nhìn, càng khiến cho ta trăn trở chiêm nghiệm đêm ngày tra vấn, cuối cùng giật mình tỉnh mộng, thì ra là vậy.
Thông thường ta hay bắt gặp, những tìm cách định nghĩa, gán ghép o bế, nhỏ to thì thầm, cho cùng thì tất cả đều trở nên lạc lối. Những điều ta cho cao siêu cất công kiếm tìm, lại trở nên bình thường dung dị, chất đầy chung quanh. Những điều ta cho là bình thường không đáng trân trọng quan tâm chăm sóc, tìm cách khước từ chối bỏ, thì biết đâu lại cao tột, nó không ở đâu xa nằm chình ình ở ngay trước mắt, thật gần mà cũng như thật xa. Bởi thiền, vốn thong dong thường tại, tự nhiên như nhiên, thường hằng tỏa chiếu như thế, không một quan niệm phạm trù kích thước khuôn mẫu nào có thể trói buộc. Nó là tất cả và tất cả cũng có thể là nó, vượt lên cao tự tại thoát ra ngoài muôn lối, gạt phăng hất trọn những thường tình cố hữu, đóng khung nhốt kín trong tháp ngà của tri thức. Chỉ có sự diệu dụng phổ cập, tương tác trên từng hiện hữu, một sự trở mình thức tỉnh thâm nhập, nhận biết đích thực nguồn cơn trên những đổi thay luân chuyển, điều diệu kỳ luôn mở ra trên từng lắng đọng. Cho cùng “Cuối đường ngôn ngữ ngát hương thiền” thì ra, điều bình thường tự nhiên mới là đạo, bặt ngôn trọn ý cạn lời là vậy.
“Thiền là gì?Thiền là chi?
Thiền là dòng thác đổ
Thiền là dòng sông dài
Thiền là chiếc đò nhỏ
Thiền là ánh hồng mai
Thiền định hướng tương lai
Thiền cấu trúc lâu đài.
Thiền là mây bềnh bồng
Thiền chiêu cảm hư không
Thiền là tia nắng ấm
Thiền là biển mênh mông
Thiền là ông lái đò
Thiền đưa người sang sông.”
Bến thời gian đò chiều đưa tiễn, chốn xa xăm kẻ đợi người chờ, nơi phố thị đèn lên sắc màu lấp lánh, cõi xa xăm muôn thuở lại gần kề, mưa chiều phố cũ về không kịp, lỡ bước sang ngang một chuyến đò, anh đó tôi đây, những gọi mời rộn rã trong miên trường lấp lối quạnh hiu. Trong sự lững lờ không lối vây quanh, đâu đó một tia sáng lóe lên, một chút le lói dội lại, chừng đó cũng đủ quét sạch bóng đêm, soi đường cho kẻ lữ hành lạc lối, chừng đó cũng đủ tạo nên sức sống trong muôn vạn lầm than ngóng đợi. Trông về cố quận lòng dạt dào nỗi nhớ, dòng sông xưa con đò xuôi ngược, giây phút diệu kỳ tương ngộ, lối vào chân tâm đã mở, lặng yên ta bước qua bờ, thong dong lên đường thẳng tiến, không một cũng chẳng hai, “ta ngồi tâm tự tại” hát khúc ca vang trên mọi bến bờ.
“Ta ngồi tâm vắng lặng
Không mộng ở tương lai
Không tìm lại quá khứ
Nuối tiếc chi tàn phai
Ta ngồi tâm tự tại
Không một cũng không hai
Đóa hoa không phiền muộn
Nguồn thiền tự triển khai
Chân không vốn mầu nhiệm
Niết Bàn thể yên vui
Tâm bình hòa vũ trụ
Thuyền đời đi êm xuôi
Ta ngồi yên tịch mịch
Biển lặng trăng lung linh
Vô minh bừng tỉnh giấc
Tiếng suối tụng Tâm Kinh
Bước chân về lững thững
Người đến tựa áng mây
Tình thương thầy chỉ lối
Chân tâm con tỏ bày
Kính lạy đức Từ Phụ
Người rất giàu yêu thương
Niềm tin con dâng trọn
Phật Pháp khắp mười phương.”
Ta về ôm lấy dòng sông, dạo quanh lối mộng bước ngang ta bà, lên non tắm ánh trăng vàng, về chơi sanh tử mỉm cười gió mây. Người về rũ áo sắc không, lời kinh bát nhã rơi miền tịch dương, hương thiền hé nụ nở hoa, nghìn năm còn đó lối vào chân như.