- Đỉnh Bình Yên Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Sự Có Mặt Của Thiền Trong Dấu Ấn Nghệ Thuật 2
- Dấu Ấn Trên Dòng Thời Gian Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Hương Thơm Gió Lạ
- Cuối Đường Ngôn Ngữ Những Thinh Âm Bất Tuyệt
- Cuộc Rong Chơi Thong Thả
- Lối Về Hoa Nở
- Lạy Phật Con Đã Về
- Trên Đỉnh Hư Vô Hoa Cười Gió Hát
- Hương Thiền Nhẹ Rơi
- Tình Quê Tình Nước, Tình Đạo Tình Đời
- Mùa Hoa Vô Ưu Nở
- Cánh Nhạn Vượt Trời Không
Lối về hoa nở
“Còn đây ấn tích trên nền cũ
Phảng phất hương Thiền đẹp ý thơ”
Còn đó, những giao thoa trên lối về tâm thức là cả sự lắng đọng trinh nguyên, ôm choàng lấy thời không, soi dấu hiện thực, mở ra thế giới vô tận không cùng. Từng vận hội, từng cảm xúc từng suy tư, bừng dậy nắm bắt cái thực tại ở đây và bây giờ, sự cao tuyệt của thinh âm bất tận ẩn chứa trong từng suy tư hành động, chảy dài xuyên suốt từ quá khứ đến tương lai, hiện tại và bây giờ. Những ấn tích vẫn hằng in dấu trên từng chốn củ nẻo xưa, tâm và cảnh, thời gian và không gian, lồng lộng thanh cao thênh thang rực rỡ, thắp sáng bờ mê soi tỏ bến ngộ, nguyên vẹn hình hài tự tại đến đi. Đâu đó, nét hương thiền tung bay quyện nhập vào hồn thơ, soi bóng cõi sắc không, lối về cố quận. Dấu ấn thiền tăng đong đầy trên muôn lối, diệu vợi thâm cao, cởi tung mọi chôn dấu phơi bày nguồn cơn, hiển hiện trong tận cùng sát na. Đêm ngày miệt mài khắc ghi điểm son trên từng tâm thức, vỗ về chốn nhân gian bằng lời thơ ý đạo, trao gởi tấm lòng tấc dạ, đượm ngát cõi hương thiền đến cho nhân thế.
Bài thơ “Khoác áo chân không” từ trên đỉnh cao tuyệt vời an tịnh, dòng tuệ giác thi nhau đổ về tràn ngập muôn phương, tắm mát lòng người hôm nay. Từng giọt nước thanh lương, dập tắt bao não phiền, lời kinh cầu vang vọng điệp khúc thiền ca lối vào.
Mưa rơi từ đỉnh cao
Dòng thác đổ dạt dào
Sương khói cùng sương khói
Hương vị rất ngọt ngào
Tự nhiên dòng sống thiền
Thung lũng hay cao nguyên
Núi đồi hay biển cả
Nhất biên hay vô biên
Ấn tượng thể diệu huyền
Thể nghiệm để thông thiên
Ý thức hay vô thức
Vầng trăng nỗi niềm riêng
Gió đưa âm điệu nào
Biết bao và biết bao
Nguyên vẹn hay vụn vỡ
Người chỉ tôi lối vào.
Cung đàn réo rắt thi nhau gọi mời đưa tiễn, về non cao chốn cũ ngắm mây hồng. Ngần ấy thời gian, qua cầu lữ thứ, dòng đời dòng tâm thức lặng trôi, con nước xoay vần, xóa nhòa biên độ. Dấu thiền soi bóng thời không, gió đưa mở lối hoa đào nở tung.
Tiếng sáo vi vu dẫn lối vào
Lũ lượt mây về trên đỉnh cao
Cánh cửa chân không vừa hé mở
Thiền sư lững thững ngắm hoa đào
Tuổi đá bao nhiêu bên vệ đường
Mỉm cười lữ khách lệ vấn vương
Thay đổi-đổi thay từng phiến lá
Hởi! Người thiên cổ có tư lương
Có ánh mắt thương vẫn đợi chờ
Có dòng thác đổ hóa thành thơ
Thiên kỷ đã qua sử rướm máu
Thơ còn ẩn tích đỉnh mù sương.
Trên đỉnh hư vô bốn bề gió lộng, chân không một cõi hằng sa tuyệt vời. Mây về che bóng tà dương, thiền sư chống trượng băng ngang ta bà.
“Ta về gõ cửa chân không
Đọc câu pháp ngữ bên dòng uyên nguyên”.
Thời gian bến nước chốn cũ quê xưa, điệp khúc ba sinh tự thuở nào, lênh đênh trôi dạt phương nào chốn ấy, tử sinh cố quận nẻo về xa xăm. Khoác áo chân không, bước qua dòng thời gian về với vô cùng. Khoác áo chân không, ngắm đỉnh mây hồng, tình người mênh mông. Chân không diệu hữu, dòng sông lối vào.
Khoác áo chân không
Nhẹ nhàng trong lòng
Tâm hồn tuyệt đẹp
Như một dòng sông
Khoác áo chân không
Ta đi một vòng
Văn minh thế giới
Học hỏi quán thông
Khoác áo chân không
Tiễn Thu vào Đông
Chim muông chúc tụng
Tình người lưu vong
Khoác áo chân không
Trên đỉnh mây hồng
Mùa Xuân đã đến
Hương sắc bềnh bồng
Khoác áo chân không
Như mây gặp rồng
Bầu trời trong sáng
Viễn ảnh mênh mông.
Thời gian con nước nhẹ trôi, mới đó, hạt nắng vàng ban mai soi mình qua khóm trúc, đóa hồng trước ngõ hé nụ khoe sắc hương. Bây chừ, Thu sang Đông về Xuân đến, mắt đăm chiêu nhìn thời gian đưa tiễn buổi không gian, tâm thức bừng dậy từng cơn khắc khoải, chốn cũ người xưa vô thường gõ nhịp. Cuộc lên đường, người về cố quận, thăm lại quê xưa sẽ là cuộc viễn du bất tận miên trường, ở đó là những thênh thang trải dài trên muôn lối. Từng cuộc lữ đến đi, từng cuộc rong chơi vô tận, từng bước truân chuyên, từng nhịp đẩy bung mọi ngăn ngại, lối về thắm đượm lẽ sắc không. Lời kinh khuya thôi thúc nhắc nhở, đêm tàn ngày qua mau, bên đồi sương khói, non nước mù khơi.
Sương khói ơ hờ trong áng mây
Nước non- non nước ai lưu đày
Khai phóng-phóng khai hồn Thu dại
Không gian khoác áo lúc chiều nay
Tôi vẽ trang đời lên bức tranh
Biết bao khác vọng rất chân thành
Thiên cổ ân tình đến ngần ấy
Tráng sĩ ngỡ ngàng một khúc quanh
Quay đi-trở lại cũng thế thôi
Ánh trăng trường mộng đứng bên đồi
Dòng sông lịch sử chân trời tím
Thương yêu tình mẹ dạ bồi hồi
Nơi nào cứu cánh của dòng sông
Nơi nào cứu cánh một tấm lòng
Man mác trong tôi hồn thơ dại
Giọt nước cuối cùng của chân không.
Hành trang đếm bước, chừng đó cũng đủ cho cuộc đăng trình, sưởi ấm nỗi niềm chung riêng trên vạn nẻo. Cùng nhau trở về cội nguồn uyên nguyên, tắm mát dòng tuệ giác vô biên thường hằng một cõi.