- Đỉnh Bình Yên Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Sự Có Mặt Của Thiền Trong Dấu Ấn Nghệ Thuật 2
- Dấu Ấn Trên Dòng Thời Gian Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Hương Thơm Gió Lạ
- Cuối Đường Ngôn Ngữ Những Thinh Âm Bất Tuyệt
- Cuộc Rong Chơi Thong Thả
- Lối Về Hoa Nở
- Lạy Phật Con Đã Về
- Trên Đỉnh Hư Vô Hoa Cười Gió Hát
- Hương Thiền Nhẹ Rơi
- Tình Quê Tình Nước, Tình Đạo Tình Đời
- Mùa Hoa Vô Ưu Nở
- Cánh Nhạn Vượt Trời Không
Đông tàn Xuân đến, điểm cao tột của thời gian là niềm hy vọng đuổi bắt, níu quá khứ giằng co với hiện tại, mộng ước cho tương lai, cứ thế dâng cao đong đầy ngập lối. Bốn mùa tuần tự vượtqua, kẻ đến người đi, hết đứng lại trông, hết đợi rồi chờ, mong manh sương khói thi nhau nối nhịp, hai bờ hai cõi mấy dạo luân hồi một thuở, cuộc lữ thứ phân ly, phút giây tương phùng mờ nhân ảnh.
Xuân lại về, tô thắm nhân gian nắng hồng hoa nở lụa là rực rỡ, khúc nhạc hoan ca rộn ràng nhắc nhở, trên đỉnh hư vô hoa cười gió hát, người về cố quận lạc lối tìm nhau. Chúa Xuân tung tăng nhẹ bước, cõi lòng hoan hỷ khúc hát ân tình vỗ nhịp sắc không, chiếc cầu tri âm đưa người tri kỷ sang sông.
“Chiếc cầu ai nối để sang sông
Trời Xuân hoa nở đẹp cả lòng
Mấy cụm bông lan màu tươi rói
Tâm tình ai gọi khách lưu vong”
Một dạo, làm khách phong trần viễn du, nhìn trăng lên đợi con nước xoay vần, nghe gió thoảng trôi qua miền lữ thứ, khu rừng mơ lay động chốn càn khôn, miền phương viễn với non cao núi thẳm, cõi mộng trôi lạc cuốn bến đò xưa. Là mộng là mơ là chân là tục, nét diệu huyền thắm đượm một trời Xuân, đạo đời thanh cao thoát tục, tâm tình lý tưởng cưu mang, thiền vị ẩn tàng từng phút giây sáng tỏ, làn hương thơm ngược gió tung bay.
Bài thơ: Âm Điệu Xuân, giai điệu miệt mài tuôn chảy, lời tâm tình tròn đầy thẳm sâu, cõi lòng tấc dạ cảm xúc của nhà thơ in dấu trên từng con chữ. Nỗi niềm trăn trở vây quanh thức tỉnh, khu rừng tâm nở hoa bừng dậy, sáng soi cuộc đăng trình, tìm về nương tựa ánh từ quang.
Hôm tôi đến thăm khu rừng mộng
Trăng lững lờ đứng đó mộng mơ
Hồn thi sĩ hòa mình ngắm núi
Gió Xuân về tặng mấy vần thơ
Thơ ý đẹp như tình người đẹp
Một vì sao - rạng rỡ tương lai
Nét đơn giản ẩn tàng thiền vị
Xuân nắng hồng tô thắm huỳnh mai
Mai đài các sắc màu trang trọng
Yêu mùa Xuân, yêu cả dòng đời
Từ dạo ấy hương thơ sinh động
Cánh chim chiều huyền diệu biển khơi
Yêu biển cả tim mình như nước
Tình nước non như thể dòng sông
Mây thấp thoáng chân trời hun hút
Một vòng tay nguyên vẹn sắc không
Nét huyền diệu của rừng, của biển
Như tấm lòng đến với tha nhân
Chân dung đó thanh cao âm điệu
Thương yêu Người tâm nguyện hiến dâng
Tôi tin tưởng ngày mai có thật
Một lộ trình hoa nở xinh xinh
Ôi! Quá đẹp hoa Tâm thơm ngát
Tiếng chim muông chào đón bình minh
Cõi tâm thức phiêu bồng, niềm mơ chốn mộng một thuở lãng quên, nghe sâu lắng từng ngữ ngôn trỗi nhịp, vô thường một thoáng hững hờ trôi.
“Mây dừng lại trên tầng tháp cổ
Lắng nghe từng ngôn ngữ rất thơ
Chứng tích củ hoang tàn đổ nát
Thành quách kia mơ mộng hững hờ”
Cơn gió lạ thổi qua miền tịch lặng, mây trên ngàn ôm ấp mộng trần gian, kiếp nhân sinh cuốn hút tận trời không, mây bay bay qua tầng nghiêng tháp đổ, dòng sông xưa bến đợi cõi mù sương. Tháng ngày cuộc mưu sinh đắt đỏ, con chim nhỏ hát vang bên thiền thất, tâm hoa một nụ nhà thơ dâng cho đạo đời.
“Ép mình lên đỉnh non cao
Ngồi nghe gió lộng kể bao ân tình
Thôi thì vui kiếp nhân sinh
Học hạnh dâng hiến hòa mình cảm thông
Ta nghe tiếng gọi dòng sông
Hững hờ con gió bềnh bồng bất phân
Bao giờ mây lại dừng chân
Để mà hội ngộ một lần cho ta
Chung quanh thiền thất cội già
Có chú chim nhỏ ngân nga chúc lành
Rừng cây khoát áo thiên thanh
Ánh mắt viễn ảnh thẳm xanh cuối trời
Hương thiền ai đã đánh rơi
Ta xin góp nhặt tặng người tri âm
Chung nhau một cuộc truy tầm
Ngôn ngữ nào đó uyên thâm vỗ về”…
Bài thơ: Sự Thật Ước Mơ dưới đây, còn mở lối cho ta đi vào vùng trời ký ức, chốn không cùng mơ ước, còn là nỗi lòng tâm nguyện khắc ghi, một sự nhận thức thăng hoa, giữa chốn biến động lao xao rối bời. Nắm lấy thời gian hội tụ, vững bước lên đường mở lối, thắp sáng nhân gian, ước mơ thành hiện thực, ghi dấu chặng đường lịch sử.
Mơ ước đó đã thành sự thật
Vùng trời này hương sắc dễ thương
Những kỷ niệm chôn vào ký ức
Ta hành trang vững bước lên đường
Mơ ước đó đã thành sự thật
Tri ân người vì Đạo hiến dâng
Chân trời cũ vẫn còn âm hưởng
Tình bao dung đẹp lắm khôn lường
Mơ ước đó đã thành sự thật
Trong bàn tay nắm lấy thời gian
Mặt trời đến hồn nhiên trong sáng
Niềm tin yêu viễn ảnh thênh thang
Mơ ước đó đã thành sự thật
Ôi! bất ngờ thể chất tường quang
Trăm hoa nở vườn thiền xinh xắn
Thơ trở thành âm điệu mây ngàn
Mơ ước đó đã thành sự thật
Có những bao thử thách đường xa
Ai viết sử, ai người đọc sử
Xin vui lòng giữ trọn lời ca.
Nghe trong gió thoảng, từng âm thanh thiết tha gọi mời nhắn bảo, từng làn khói trầm hương tỏa quyện cõi xa xăm. Còn đó, vầng trăng xưa vẫn nghìn năm soi bóng nguyệt, vẫn âm thầm sáng soi cuộc đầy vơi, vẫn dấu chôn mộng thực đôi bờ, vẫn ung dung nhẹ nhàng mát dịu, vẫn lặng lẽ giữa chốn phồn hoa phố thị. Người ngồi đó tâm an bất động, ánh hào quang soi thấu cõi tử sinh, trăng xưa một thuở, còn đó cho người hôm nay.
“Như tiếng gió âm thanh trong vắt
Hòa khói trầm hiệp với mây ngàn
Trăng xuống phố ung dung nhẹ gót
Người ngồi yên chiếu ánh hào quang”
Một khi dòng tâm thức nở hoa kết nụ, bừng dậy hòa nhập cùng vũ trụ bao la, thì còn gì để mà khước từ chối bỏ. Ở đó, sự thể nhập trọn vẹn vào tận cùng tâm cảnh, một sự lên đường đúng nghĩa thắp sáng hiện hữu, mặc nhiên khai mở.
“Tâm giác ngộ cảm thông trời đất
Nào hững hờ chối bỏ gì đâu
Không bám lấy đơn phương huyền thoại
Mặc nhiên nhìn vết tích hằn sâu”
Giấc mơ xưa giấc mơ bây giờ, cõi mộng xưa cõi mộng bây giờ, có là bao khi trăng vẫn là trăng, nước vẫn là nước, mây vẫn là mây. Trăng ấy nước đó mây kia, trăng soi diện mục, nước chảy mây bay, qua cầu gió thổi, miên man vô tận không cùng. Xuân xưa Xuân bây giờ, sắc cùng hương một thuở lênh đênh, cảnh cũ người đây bờ mê lối mộng, trên lối về lắng đọng, im lìm trùm khắp muôn nơi.