- Đỉnh Bình Yên Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Sự Có Mặt Của Thiền Trong Dấu Ấn Nghệ Thuật 2
- Dấu Ấn Trên Dòng Thời Gian Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Hương Thơm Gió Lạ
- Cuối Đường Ngôn Ngữ Những Thinh Âm Bất Tuyệt
- Cuộc Rong Chơi Thong Thả
- Lối Về Hoa Nở
- Lạy Phật Con Đã Về
- Trên Đỉnh Hư Vô Hoa Cười Gió Hát
- Hương Thiền Nhẹ Rơi
- Tình Quê Tình Nước, Tình Đạo Tình Đời
- Mùa Hoa Vô Ưu Nở
- Cánh Nhạn Vượt Trời Không
Thơ Thanh Trí Cao, ngoài những ẩn mang cốt cách đậm nét hương vị nhà thiền, còn là những chôn dấu nỗi niềm trăn trở cho quê hương dân tộc. Ở đó, tình đạo tình đời thắm đượm trên từng lời ca con chữ, ở đó cõi lòng thao thức thi nhau bắt nhịp vỗ về nhắc nhở. Ở đó chất liệu tuyệt vời của tâm thức hóa thành mây ôm ấp vỗ về, hóa thành giọt nước nhành dương tưới mát lửa phiền.
Trong tận cùng nỗi nhớ, quê hương vẫn còn đó, chỉ còn trong hồi ức, dân tộc vẫn còn đó, chỉ còn trong sự khổ đau chia lìa ngăn cách. Cuộc đổi dời tái tê, vận mệnh nổi trôi thăng trầm của dân tộc, cứ thế đong đầy choáng ngợp trong từng tấc dạ. Nhà thơ không chỉ dừng lại nơi xúc cảm, mà còn quyết lòng khơi lối thắp sáng cõi nhân sinh, bằng một thứ hương liệu hành trang tối cần lên đường chuyển hóa. Từng bước vươn lên tìm một sinh lộ dưỡng nuôi đúng nghĩa, từng bước đánh động cõi tâm thanh cao lồng lộng cùng nhau tiến bước. Hồn thơ cũng chính là hồn dân tộc.
Dưới đây, bài thơ Hoa Tâm đong đầy tình tự quê hương, thể hiện tấm chân tình cao cả, với một cõi lòng tha thiết nối nhịp đợi mong.
Anh có hiểu như tôi đã hiểu?
Đường vòng quanh lòng vẫn một lòng
Những suy nghĩ như tôi vẫn nghĩ
Ta làm gì, trời đất mênh mông
Ta đến đây đời mang sứ mệnh
Áo nâu sòng phủ kín tình quê
Trang kinh cũ hương thiền đạo hạnh
Xông ướp đời một lối đi về
Tôi thường hỏi người xưa, tích cũ
Đời yêu thưuơng đạo nghiệp vẫn thành
Đi rồi đến, lòng thêm ái quốc
Thế hệ nào bia cũng vinh danh
Kiếp trượng phu cần chi danh vọng
Hiến cho đời giũ áo lên đường
Nơi Cõi Tạm thứ gì không tạm
Tôi chân thành vấn nghĩa Phi Thường.
Tìm về cội nguồn dân tộc, nơi có bao anh hùng liệt nữ anh linh, nơi có bao thiền sư đã từng chống tích trượng giữ vững non sông. Trên từng đỉnh cao của tâm thức, của núi rừng cây cỏ, cội mai già năm xưa vẫn hiên ngang trơ gan cùng năm tháng, vẫn khoe sắc lồng lộng mỗi độ Xuân về. Vẫn vươn lên tràn đầy sức sống, vẫn bung ra từng hé nụ điểm tô nhân gian những đóa hoa miên trường bất tận, gởi đến thế nhân thông điệp tin yêu diệu kỳ, ngàn năm trước đến tận ngàn sau vẫn tỏa sắc trên mọi lối đi về tịch lặng. Đóa mai của tuệ giác, cứ thế nở rộ trong vườn tâm, thắp sáng hiện hữu, lên đường chuyển hóa cuộc truân chuyên. Mai vàng nở rộ một trời thi ca, hoa Mai còn là quốc hoa của dân tộc.
“Huỳnh Mai nở một trời thi vị
Mùa Xuân nào chẳng có bông hoa
Khách viễn xứ mơ về cố quốc
Như bốn mùa một điểm giao thoa”
Bài thơ Ẩn Tích, dấu ấn của một nghệ nhân thiền sư, có lúc ẩn mình quán chiếu sắc không, có khi tung cánh vươn cao đón nhận hương trời lồng lộng. Để rồi, cho rừng thiêng ấp ủ tấm chân tình, cho ngàn mây hội tụ với ngàn sau. Tiếng thơ như một cung đàn réo rắt gọi mời trên hành trình cô độc, hóa thành hải đảo dưỡng nuôi của tự thân.
Người xa phố thị cánh chim bay
Rừng thiên ấp ủ hương ngàn mây
Vách đá cheo leo vờn nắng nhạt
Tình người thiên cổ bóng trăng đầy
Thoáng nghe trong gió ý của người
Thong dong từ thuở vượt ngàn khơi
Mấy mùa Xuân đến còn ẩn tích
Quê củ chu kỳ lá vàng rơi
Có người vẫn đợi chốn phương nao
Áo Đông đà mặc ngắm hoa đào
Miên viễn sắc hồng thơm ý đạo
Nghìn năm hiện hữu cho ngìn sau.
Chốn cũ quê xưa, gia phong cốt cách, bản thể vi diêu của giác ngộ, bản lai chân diện mục. Điểm không cùng vô tận, phơi bày nguồn cơn tỏ rõ, nơi mà ngôn ngữ đành bất lực cúi đầu, không thể mon men đến gần, gần xa mấy độ, ngăn sông cách núi, hương thiền một thuở.
Thương chi cát bụi ánh mắt mờ
Nhớ gì tạc tượng bóng hình thơ
Điệp khúc đưa ai vào đất mộng
Nhẹ nhàng âm điệu kết mành tơ
Ta dệt không gian tình thắm thiết
Lưng đồi cánh hạt nét đan thanh
Vườn mộng trăng soi hồn non nước
Khách cuối chân trời mắt long lanh
Ai về cuối nẻo đường thiên lý
Chôn vùi ngọc bích giữa hồn thu
Tiếng gió đong đưa “tình lục nắng”
Nửa hồn say ngủ nửa vân du
Thu về ai đếm lá vàng bay
Xa xăm biêng biếc ánh trăng gầy
Liễu rũ ven bờ in bóng nước
Tình người nghĩa cũ vẫn còn đây
Ai về thăm lại “Chân Diện Mục”
Sáo diều ve vãn khúc tình thiêng
Vách đá cheo leo hồn tuyết trắng
Cuối đường ngôn ngữ ngát hương thiền.
Bài thơ, Vô Quái Ngại để tuởng niệm Thiền Sư Tuệ Trung Thượng Sĩ, một thiền sư cư sĩ vĩ đại, sống và hành hoạt như nhân thế, nhưng với một phong thái trác việt ung dung, tự tại giải thoát, vượt ra ngoài mọi định kiến khuôn mẫu. Lời thơ, như dòng tuệ giác thắp sáng lòng người còn tăm tối, con thuyền bát nhã đưa người vượt sông mê biển khổ về với giác ngộ, vẫn ngày đêm vang vọng đó đây, thường hằng tỏa chiếu.
Một tia sáng ánh hồng lên mắt
Phiếm lá non nhựa sống tinh cầu
Những giọt nắng đổ dài sưởi ấm
Thơ của người sắc thể ngọc châu
Vô Quái Ngại Tuệ Trung Thượng Sĩ
Hành trang thiền âm hưởng ngần xa
Lòng ngưỡng mộ bước chân tự tại
Quanh đây còn phong thái thiền ca
Giòng sông đó thuyền con bơi lội
Huyền thoại xưa chảy ngược đường mây
Người mô tả bến bờ giác ngạn
Mặt hồ thu hiện bóng trăng đầy.
Bài thơ Chân Tâm Tỏ Bày, đã được phổ nhạc, lời thơ thật nhẹ nhàng trong sáng, đẹp mượt mà thi nhau tuôn đổ. Ở đó, còn hướng dẫn cho ta phương pháp thực tập thiền định, buông bỏ mọi níu kéo dính mắc của quá khứ tương lai, tìm tới đỉnh cao của định tuệ. Ở vào cái phút giây ngồi yên tĩnh lặng, để cho tâm ta dừng lại không chạy nhảy lăng xăng, lúc đó ta mới có dịp nhận biết ra rằng, hơi thở thật là quan trọng, chỉ có hơi thở mới không rơi vào quá khứ tương lai, mà ở ngay trong hiện tại này, đánh mất hơi thở là mất tất cả, việc gìn giữ hơi thở cho được chánh niệm liên tục mới thật sự là điều cần thiết.
Ta ngồi tâm vắng lặng
Không mộng ở tương lai
Không tìm lại quá khứ
Nuối tiếc chi tàn phai
Ta ngồi tâm tự tại
Không một cũng không hai
Đóa hoa không phiền muộn
Nguồn thiền tự triển khai
Chân không vốn mầu nhiệm
Niết Bàn thể yên vui
Tâm bình hòa vũ trụ
Thuyền đời đi êm xuôi
Ta ngồi yên tịch mịch
Biển lặng trăng lung linh
Vô minh bừng tỉnh giấc
Tiếng suối tụng Tâm Kinh
Bước chân về lững thững
Người đến tựa áng mây
Tình thương thầy chỉ lối
Chân tâm con tỏ bày
Kính lạy đức Từ Phụ
Người rất giàu yêu thương
Niềm tin con dâng trọn
Phật Pháp khắp mười phương
Pháp ở mọi nơi, pháp ở mười phương, pháp ở thật gần mà cũng thật xa, ta có nhận biết hay chăng? Bài pháp không lời vẫn đêm ngày vang vọng nhắc nhở, những thinh âm cao tuyệt, những sáng soi bất tận lối về, chân không diệu hữu.