- Đỉnh Bình Yên Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Sự Có Mặt Của Thiền Trong Dấu Ấn Nghệ Thuật 2
- Dấu Ấn Trên Dòng Thời Gian Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Hương Thơm Gió Lạ
- Cuối Đường Ngôn Ngữ Những Thinh Âm Bất Tuyệt
- Cuộc Rong Chơi Thong Thả
- Lối Về Hoa Nở
- Lạy Phật Con Đã Về
- Trên Đỉnh Hư Vô Hoa Cười Gió Hát
- Hương Thiền Nhẹ Rơi
- Tình Quê Tình Nước, Tình Đạo Tình Đời
- Mùa Hoa Vô Ưu Nở
- Cánh Nhạn Vượt Trời Không
Hoa Ưu Đàm ngát hương, đấng giác ngộ thị hiện, bậc đạo sư cõi trời người ra đời, nhà thơ Thanh Trí Cao tưởng niệm Phật Đản bằng một cung cách riêng.
Bài thơ: Tưởng Niệm Phật Đản
...Từ Đẩu Xuất tâm bi nguyện lực
Thị hiện đời Ấn Quốc Đản Sanh
Sinh để diệt bốn tầng giai cấp
Kiếp điêu linh chủng loại tương tranh
Bằng sứ mệnh đến cùng nhân loại
Đáy vô minh bừng vỡ nhìn nhau
Rửa đôi mắt căm thù xưa cổ
Gạt lệ mừng tường tận thương đau
Nhập giòng Thích xả thân bố thí
Đức sâu dày độ lượng thi ân
Trang sử cũ chuyển mình đổi mới
Tất Đạt Đa hóa giải thù hằn
Nơi hữu hạn Thích Ca hiện hóa
Chuyển pháp âm thị hiện như nhiên
Đông tịch diệt, Tây hồng ánh đạo
Đóa chân thường miên viễn thiêng liêng
Bao thế kỷ Ưu Đàm thơm ngát
Tỏa sắc hương tô thắm trần gian
Cho tri thức hiền hòa thanh thoát
Cho lòng người sống đạo bằng an...
Lời thơ đong đưa như gió thoảng, mơ hồ vang vọng, đánh động giai tầng tâm thức, thâm nhập vào nẻo thâm sâu, len lỏi qua từng khóm trúc bụi tre, sợi nắng vàng soi tỏ muôn lối, chiếc lá lìa cành đếm bước, lững thững rơi về miền hoang lạnh. Ở vào cái giây phút không cùng vô tận, vô thuỷ vô chung, không giới hạn biên cương ấy, cất bước đã là nghìn trùng xa cách, mở đầu đã là vạn dặm sơn khê, đâu là điểm dừng trên bến bờ lữ thứ, đâu là một cõi đi về đúng nghĩa, và đâu "lối mòn khúc quanh"? Còn đâu, người đứng lặng nghe từng nhịp thở, nụ hoa xưa bổng giật mình nở rộ, cõi tâm bừng dậy niềm hoan lạc, lối về thắm đượm một làn hương. Đâu còn, tiếng vọng đầy vơi, khúc ân tình rộn ràng hoan ca trên muôn lối, một khoảng không im lìm lắng đọng, một thoáng hững hờ theo làn gió thoảng. Sát na bừng dậy, giấc mộng ngày qua, lối về thiền ca.
Bài thơ: Thiền Ca
Một thoáng mây bay
Ngày tháng đổi thay
Chợt tỉnh giấc mộng
Ta còn thơ ngây
Sợi tóc nào xanh
Thời lúc để dành
Chiều đó lặng lẽ
Lối mòn khúc quanh
Xa xăm muôn trùng
Ước mơ mông lung
Thời vận thách thức
Một mẫu sốchung
Tính toán yêu thương
Thử thách vô thường
Bài kinh nhật tụng
Tâm thành dâng hương
Hít thở thật dài
Chân dung hình hài
Thấu thị chân tướng
Cần gì tương lai
Đâu rồi "Thế À"
Cái gì của ta
Tứ đại vận chuyển
Khúc hát thiền ca.
Cuộc đời không hề yên lặng, không là màu hồng không là giấc mơ ở lại, nhưng lại là phong ba bão táp, gió hú sấm rền mưa trút nước đổ, thiên nhiên vốn dĩ như thế, thì con người cũng không ngoại lệ, đầy giẫy bất an biến động, trôi nổi bọt bèo. Có còn hoa bướm ngày xưa ngập lối, một thuở dạo quanh lối mộng, có còn da tóc xanh tươi bóng bẩy? Cơn lốc vô thường bất chợt đến đi réo gọi, suối tóc bờ vai thời gian sương gió điểm tô, âm thầm đếm bước lầm lũi ra đi, lạnh lùng rũ bỏ chẳng chút tiếc thương, hững hờ vây quanh, vụt bay tiếc nuối, không cần mời gọi khước từ nó vẫn ra sức cuốn phăng hất trọn, không chút tiếc thương do dự. Sát na vi trần, một thoáng một dạo, một thuở lênh đênh, một ngày vụt qua tiếc rẻ, một phút cuồng si khổ đau, một đời đắm chìm trong mộng mị, một cõi nhuốm màu tang thương rách nát. Không chừng không khéo, lại là mù sương một kiếp, ngàn sau hối hả bay đi, qua cầu lữ thứ. Tìm đâu một cõi đi về đúng nghĩa, một chốn riêng tư tận cùng, một chỗ đợi mong chân tình, quê hương lối về tâm thức nở hoa.
Bài thơ:Vi Trần
Bay đi đến từ đâu
Là gì cũng ngàn sau
Giọt nắng vờn ánh sáng
Vi trần vút lên cao
Bay đi đến từ đâu
Ở đây có bao lâu
Cuộc đời là như thế
Ngủ vùi trên hạt châu
Thời gian đã đi qua
Đền đài và cỏ hoa
Con người và muôn vật
Đến rồi lại cách xa
Đi theo gió mười phương
Bềnh bồng trong sắc hương
Lung linh trong giọt nắng
Nơi nào là quê hương
Nơi nào là quê hương
Nơi nào là thân thương
Nơi nào ta từng đến
Vui buồn như mù sương
Ánh mắt và nụ cười, chứa chan một trời thơ mộng tin yêu, nghìn trước ngàn sau nơi chốn cũ là cả một tình tự, gởi gấm khung trời tuổi thơ, vượt thời không in dấu trên từng đường nét rêu phong cổ kính, thách đố hiên ngang. Dù cho thời gian vụt đến vụt đi, vẫn trơ gan cùng năm tháng, vẫn đón nhận trải lòng, vẫn bàng bạc hương xưa, đong đầy trong từng hơi thở. Chùa xưa hồn cũ vẫn còn đó, hùng vĩ lồng lộng tỏa hương, dung chứa cuộc bể dâu đếm bước, vẫn đêm ngày cưu mang bao nỗi truân chuyên trên từng thân phận. Tấm lòng từ bi trí tuệ vẫn âm thầm lan tỏa, đứng vững trên mọi đẩy xô của cuộc đời, vỗ về san sẻ sớt chia, soi đường dẫn lối, đưa người sang sông. Làng cũ tình quê, bến bờ neo đậu, vùng trời tuổi thơ, con đường làng mấy độ rong chơi chôn đầy kỷ niệm, một thời một khắc đi về lưu lại dấu chân non. Lời kinh nhịp mõ tiếng chuông, trở thành những âm vang vô tận không thể thiếu ở cuộc đời nầy, tỉnh dậy mà đi đốt đuốc soi đường thẳng bước, từ vô sanh đến không mộng, xóa nhòa biên cương, từ vô thường biến đổi thành chân thường trụ vững, là cả một quá trình chuyển đổi vượt tầm. Giải phóng chính mình ra khỏi mọi hệ lụy trái ngang, giọt nước nhành dương tưới mát cõi nhân thiên, an lạc phủ vây trong từng hơi thở. Bài thơ Chiều Ơi! Vừa là tiếng gọi hoài niệm, vừa là tấm chân tình, còn là chút tình gởi gắm cho mai sau.
Chùa cổ sư già hồn dân tộc
Làng cũ tình xưa đạo nhiệm mầu
Tiếng kinh gõ nhẹ trên tiềm thức
Tỉnh dậy đi về suốt thiên thâu
Hạt sương tàng ẩn hương cỏ dại
Âm điệu mấy tầng không vấn vương
Thanh thoát đa mang tình dân tộc
Mấy độ phong trần bởi quê hương
Đất cũ ai về thương với tiếc
Chiều ơi! đâu những bóng thiên thần
Âm hưởng còn đây từng suy tưởng
Lá vàng cung kính bước chân nhân
Từ cõi vô sanh về không mộng
Pháp thân hành hóa khắp muôn phương
Vời vợi thẳm sâu dày tăm tối
Tiếng chuông linh diệu nước cành dương.
Trong tận cùng tâm thức, vời vợi thẳm sâu, có là đêm đông tăm tối, ôm trọn nỗi niềm cơ cực gió sương, có còn chập chờn chạy quanh lối mộng, giọt buồn giọt đắng rụng mãi vào hồn rót tận vào tim? Một khi vén mây ngăn ngại nhập vào dòng tuệ giác, buông bỏ mọi níu kéo vây quanh, trông thấy được bản thể tịch nhiên nhất như, trên lối về vô sanh bất diệt, pháp thân linh hiện diệu kỳ bùng lên, lặng lẽ soi sáng muôn phương.