- Đỉnh Bình Yên Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Sự Có Mặt Của Thiền Trong Dấu Ấn Nghệ Thuật 2
- Dấu Ấn Trên Dòng Thời Gian Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Hương Thơm Gió Lạ
- Cuối Đường Ngôn Ngữ Những Thinh Âm Bất Tuyệt
- Cuộc Rong Chơi Thong Thả
- Lối Về Hoa Nở
- Lạy Phật Con Đã Về
- Trên Đỉnh Hư Vô Hoa Cười Gió Hát
- Hương Thiền Nhẹ Rơi
- Tình Quê Tình Nước, Tình Đạo Tình Đời
- Mùa Hoa Vô Ưu Nở
- Cánh Nhạn Vượt Trời Không
Cánh nhạn vượt trời không
Người đi cánh nhạn vượt trời không, hương trí tuệ vẫn mãi còn lưu lại, người đi biền biệt âm hao, lời kinh bát nhã rơi miền tịch dương. Từ nơi suối nguồn vi diệu của tuệ giác, từng lời thơ từng giai điệu từng lời ca, vẫn miệt mài tuôn đổ vẫn đêm ngày vang vọng đó đây. Ở đó không chỉ là cảm xúc của ngữ ngôn mà còn là thinh âm bất tuyệt, soi mở trầm luân vạn nẻo, cứ thế lắng đọng nhẹ nhàng cất cao. Đấng trượng phu hiên ngang, đến đi cõi ta bà với bi nguyện cứu độ chúng sinh, cỡi gió gọi mây tự tại thong dong. "Bao nghệ thuật, quảy đầy trong một túi. Sống thong dong, ngang dọc giữa biển đời" khi mở miệng vẫy tay, hương tuệ tung bay trên lối về giác ngộ, cất bước thoát tục siêu phương, luôn nuôi dưỡng giữ gìn hạt giống bồ đề, chí nguyện xuất trần cao sâu muôn lối.
Bài thơ Đường Vào Cứu Cánh, trăng sao hiển hiện, mở lối càn khôn, thẩm sâu kỳ diệu vô vàn, hoa thiền một cõi ngát hương.
Đường vào cứu cánh bầu trời trong veo
Đường vào cứu cánh chóp đỉnh cheo leo
Tận đáy con tim hiển bày thực tướng
Không gian chập chùng tiếng hát hòa reo
Đường vào cứu cánh trăng đứng lung linh
Đường vào cứu cánh sức sống thanh bình
Tình tự hạt sương đâu là nguồn cội
Yêu thương chân thật nghệ thuật hòa bình
Đấng trượng phu tâm hồn trong sáng
Đấng trượng phu thanh cao con đường dọc ngang
Hiểu và biết bến bờ cái gì là cứu cánh
Chiếc lá vàng thu rụng xuống tỏa ánh hào quang
Đường vào cứu cánh mây trắng lang thang
Đường vào cứu cánh Xuân đến Đông tàn
Con én lượng bay báo hiệu mùa Xuân đến
Đường vào cứu cánh tư thế sẵn sàng
Đường vào cứu cánh tuệ giác cưu mang
Đường vào cứu cánh kỳ diệu vô vàn
Tỉnh thức lắng sâu để mà giao cảm
Hồn thơ nhỏ xuống lay động không gian
Chấp tay cầu nguyện trái đất bình yên
Đường vào cứu cánh hoa thiền ngát hương.
Sanh tử, có không còn mất, là lẽ thường tình, vốn dĩ như thế, đến đi như thế, tuyệt nhiên như thế, "Rồi phải thế, rồi phải thế trở thành đôi ngả". Tất nhiên phải như thế, vì đó, vốn là định luật của tự nhiên, không có gì để phải bàn cãi. "Đường phân ly ai chẳng kinh qua" một chút xao lòng đưa tiễn cuộc chia ly. Nhưng cái kiếp làm người, thì đến như thế nào đi ra sao mới là điều quan trọng. Đi trong hoàng hôn tái tê với cõi lòng giá lạnh hay đi trong bình minh tươi đẹp với tâm nhẹ thênh thang? Cũng thế, khi đến là đến với hành trang nghiệp quả tâm cảnh ra sao, điều đó nói lên kết quả tất nhiên của sự tu tập hành hoạt, vốn đã gieo trồng từ trước. Ở đó, không còn nỗi niềm than thân trách phận vì sao tại sao, mà là hành trang cất bước, cưu mang có gì còn gì và thực chất là gì. "Giác ngộ rồi người sẽ về đâu, cho tôi xin bắc một nhịp cầu". Không có cơ may để ta đặt lại vấn đề, không còn dịp để thưa hỏi, một sự nối kết linh hiện tuyệt vời, tất cả đều đòi hỏi hành giả phải có nghị lực kiên định phi thường, vượt lên mọi chướng duyên nghịch cảnh, rũ bỏ tham sân si, liên tục gìn giữ sự tỉnh thức giác ngộ, trú ngụ nơi đỉnh cao của tánh giác thường hằng.
Bài thơ Khắc Kỷ Tiếc Thương, còn là tâm sự của người đi kẻ ở, cho cuộc đăng trình ly biệt, có là buồn là vui hoan hỷ giải thoát, đều không có ngoại lệ biệt lệ, tất cả tùy thuộc nơi tâm cảnh của người đón nhận.
Người khép lại niềm riêng thế kỷ
Con tàu đêm bến vắng sương mờ
Sao lấp lánh bầu trời sâu lắng
Tạ từ nhau lạnh buốt hồn thơ
Người khép lại trang đời trân quý
Bao ân tình ấn tượng cổ xưa
Chiếc lá úa phiêu diêu trường mộng
Cả tấm lòng xao xuyến tiễn đưa
Rồi phải thế, rồi phải thế trở thành đôi ngả
Hứa hẹn nhau trên đỉnh thi ca
Còn phảng phất, còn phảng phất biết bao kỷ niệm
Đường phân ly ai chẳng kinh qua
Người khép lại bao nhiêu kỳ vọng
Cuộc hành trình khắc kỷ tiếc thương
Thơ ngôn ngữ thiên thu huyền diệu
Vẫy tay chào lòng những vấn vương
Người khép lại niềm riêng ký ức
Lệ hoen mi kẻ ở chạnh lòng
Những tin tưởng thuyền từ Bát Nhã
Đón đưa người một chuyến sang sông.
(Nam Hưng phổ nhạc)
Mùa Vu Lan hiếu hạnh lại về, ta cùng nhau trở về với Mẹ nơi suối nguồn bi mẫn, lắng nghe nhịp thở của trái tim, vì mẹ ở trong tim mỗi người, mẹ một đời sớm hôm tảo tần, một đời gánh vác truân chuyên, bảo bọc lo lắng cho đàn con, dõi theo ngóng đợi con trên mọi ngã rẽ cuộc đời. Mẹ là nỗi nhớ niềm thương bất diệt, mẹ là bóng hình khắc ghi in dấu trên dòng đời trôi nỗi. Ôi! Mẹ, tình mẹ bóng hình cao cả một đời bao dung, mẹ còn là hạnh nguyện hóa thân " Mẹ là Phật đại nguyện hóa thân". Mẹ qua cõi thơ Thanh Trí Cao, còn là biểu tượng cao cả, tấm lòng hy sinh không bến bờ, bởi vì, "cuộc đời mẹ chỉ biết hiến dâng" không hề mong con đáp trả.
"Mẹ là Phật đại nguyện hóa thân
Mẹ là hoa-hoa đẹp tuyệt trần
Mẹ là nước suối nguồn vô tận
Cuộc đời mẹ chỉ biết hiến dâng".
Tình mẹ, lòng mẹ, tâm hạnh mẹ tuyệt vời làm sao, rộng sâu cao đẹp làm sao, không ngôn từ bút mực nào tả hết. Mẹ là tất cả, là ánh sáng soi đường, vầng trăng dịu mát, mẹ là giọt nước nhành dương dập tắt bao lửa phiền. Bờ vai mẹ gánh trọn bao nỗi nhọc nhằn, nhưng là chổ dựa yên ấm vững chắc, vòng tay mẹ rộng mở ôm ấp vỗ về, an ủi xẻ chia mỗi khi bất hạnh trái ngang ta gặp phải trên dòng đời. Tình mẹ rộng sâu như biển cả sẵn sàng đón nhận dưỡng nuôi, cuộc đời mẹ còn là bản trường ca vô tận. Bài thơ: Mẹ Là Chân Lý, còn là một sự khẳng định đầy ý nghĩa.
Dòng triết lý bắt đầu từ dạo ấy
Nỗi mừng vui Mẹ gọi tiếng con yêu
Tia ánh sáng chứa chan niềm hy vọng
Mẹ âm thầm cảm nhận cao siêu
Dòng triết lý bắt đầu từ tiếng khóc
Đôi bàn tay sưởi ấm suốt canh trường
Trong ánh mắt Mẹ không còn gì hơn thế
Câu hát đầu tình tự yêu thương
Dòng chân lý xuyên qua ý thức
Dòng tư duy minh triết chân tình
Cao ngất ngưởng như vầng trăng sáng
Rộng thênh thang như ánh bình minh
Nguồn sữa Mẹ luân lưu tâm thức
Mẹ mong chờ tiếng khóc chào đời
Tay mở rộng bao choàng vũ trụ
Hát lời ca ru ngủ biển khơi
Dòng triết lý chân phương đồng điệu
Ai đo lường nguồn cội siêu nhiên
Từng hơi thở máu tim nuôi dưỡng
Tình của Mẹ chân lý uyên nguyên.
(Hoàng Quang Huế phổ nhạc)
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, ai ai cũng lo báo hiếu, đáp đền bốn thâm ân cao cả, ơn cha mẹ, ơn thầy tổ bạn hiền, ơn quốc gia xã hội, ơn muôn loài chúng sinh. Hỡi những người con đừng để cha buồn mẹ khổ, đừng để thầy tổ bạn hiền đêm ngày trông đợi, đừng để quốc gia xã hội mòn mõi ngóng trông, đừng để chúng sinh mãi lặn hụp trong biển khổ trầm luân. Hãy lên đường chuyển hóa ra tay tế độ, rẽ sóng ra khơi đưa người sang sông trở về uyên nguyên cố quận. Chấp tay nguyện cầu cúi đầu lạy tạ.
Người trở về uyên nguyên bản thể, nhẹ bước vân du cõi hồng trần dứt tuyệt, quẩy dép về Tây thênh thang lộng gió, cuộc độ sanh đã được vuông tròn, bi nguyện độ sanh xin người một lần trở lại, cõi ta bà thêm một chuyến rong chơi.