Dấu Ấn Trên Dòng Thời Gian - Như Như

15/06/20173:53 CH(Xem: 3423)
Dấu Ấn Trên Dòng Thời Gian - Như Như

                   

 DẤU ẤN TRÊN DÒNG THỜI GIAN TRONG THƠ 
THANH TRÍ CAO

                                                                                                Như Như

(Tiếp theo Trúc Lâm số 66)
     Bài thơ Lạy Phật, chân thành mộc mạc dễ thương, như lời nguyện cầu dâng lên đấng cha lành, bậc đạo sư cao cả của trời người. Lời thơ nhắc nhở ta luôn nhớ nghĩ đến công ơn hóa độ sâu dày của bậc giác ngộ. Lời tâm tình đó còn khiến cho ta biết quay về nương tựa, tự mình hoàn thiện sự nghiệp tỉnh giác. Lời sám hối tỏ bày đó khiến ta dừng lại mọi tác tạo bất thiện, tâm lành thênh thang phát khởi. Mấy ngàn năm đã trôi qua, hình ảnh, nhân cách và những lời dạy bảo của Đức Phật đã khai tuệ cho ta từ sông mê bể khổ tìm về giải thoát, buông bỏ mọi lụy phiền khổ đau, trở về sống với nội tâm an lạc đích thực.  
 
     Lạy Phật, cho hạt giống tỉnh thức giác ngộ trong con được nẩy mầm tươi tốt, cho si mê dại khờ lạc lối nơi con hằng được soi tỏ, cho âu lo phiền muộn mãi vụt bay, cho hương thơm tuệ giác được đong đầy, cho tâm bồ đề nở hoa kết trái. Lạy Phật, đường mê trên lối về giác ngộ, phiền não hóa thành bồ đề, bụi trần rũ sạch định tuệ tỏa hương, ngu si soi sáng bởi tỉnh thức. Con một dạ chí thành quay về nương tựa Phật, cúi xin Đức Phật từ bi soi sáng tâm con.
Lạy Phật con đã về
Từ bỏ con đường
Thành kính bên đức Phật
Tăng trưởng tâm Bồ Đề
 
Lạy Phật con về đây
Bụi trần theo gió bay
Con quỳ xin sám hối
Tâm nguyện sẽ đổi thay
 
Lạy Phật đức từ bi
Thương xót kẻ ngu si
Con về bên đức Phật
Tỉnh thức từng bước đi
 
Lạy Phật hương ngạt ngào
Con học đức thanh cao
Như người từ bóng tối
Nắm lấy một vì sao
 
Lạy Phật con tham thiền
Tìm lại chốn bình yên
Một lòng đã định hướng
Noi gương của thánh hiền
 
Lạy Phật đấng nhiệm mầu
Trí tuệ như ngọc châu
Lòng thương không giới hạn
Rước người từ vực sâu.

     Ở vào phút giây lặng thinh cùng cực của đất trời, cõi lòng lắng đọng tinh khôi, thiên nhiên vạn vật vươn mình đón chào ngày mới. Ánh sáng ban mai khoe mình, giọt sương đầu cành sắc màu lấp lánh, rung cảm trở về ló dạng, nghe từng nhịp thở tin yêu của con tim thức dậy, năng lượng an lành tuyệt vời hiển lộ. Lời thơ bay vút lên từng không, tâm thức bừng dậy sự sống, phút giây quang huy rực rỡ. Điểm vô tận giao thoa cùng đất trời, khởi nguyên không cùng của tâm cảnh, hoa lá bung nụ ôm từng sợi nắng, gió đùa giởn miên man trên núi đồi muôn thuở. Nỗi niềm tử sinh hành trang cuộc viễn du tao ngộ, lý tưởng cao đẹp đạo đời đơm hoa kết trái, hòa quyện nhất như, đánh động vào lòng người.

Không mô thức trên dòng giác ngộ
Đóa hoa hồng hàm tiếu sáng nay
Còn đâu đó hay là mất hẳn
Gió đã làm lương thức đổi thay
 
Tiêu chuẩn đó giúp anh giải thoát
Chèo chiếc đò ngược nước sang sông
Dòng thiền sử tuyệt nhiên an vị
Anh lên đường khoát áo tuyết Đông
 
     Trên từng nổi trầm luân nhọc nhằn, chỉ có năng lượng giác ngộ thắp sáng cõi nhân sinh, nối kết bến mê bờ ngộ. Cảm xúc lớn mạnh soi tỏ vạn hữu trên lối về cô tịch, tâm thức bừng dậy sự sống, chiếc lá rơi lững thững buông miền hoang lạnh, tiếng chim hót trên cành đón chào ngày mới, tiếng vỗ của bàn tay lặng trôi từ quá khứ đến tương lai, chiếc đò ngược dòng sang bến ngộ. Thì lại đôi lúc và có khi, những trôi nổi hụt hẫng trăn trở kiếm tìm bỗng trở nên nhoạt nhòa mất dấu, còn hay mất có hay không, đóng khung trong tháp ngà tư duy, càn khôn bỗng tan hoang đổ sập. Ngõ vắng không bóng người đưa tiễn, lối về cô quạnh không một ai thăm hỏi, âu lo phập phồng không tên gọi, tiếng thở dài chìm lĩm vào giá lạnh hư vô. Gió cùng mây cứ vẫn thong dong trên đỉnh đồi sương khói, ánh trăng huyền diệu vẫn cứ tắm mát đêm trường mộng mị.

Người đã đến truyền thừa sự nghiệp
Ánh trăng rằm nghiêng bóng vườn thiền
Khả bất khả ân tình sỏi đá
Cụm mây hồng dung hóa nhị biên
 
Đã thông suốt nghĩa cùng vô nghĩa
Mầu lá non xanh thẳm chân trời
Ai tưởng tượng thiên đường của biển
Kỷ niệm nào con sóng ngàn khơi
 
     Cõi lòng sâu lắng nghe từng nhịp thở, âm điệu nào chuyên chở mảnh tình chung, vọng đưa tiếng gọi lên đường, đợi ai trên đỉnh chân không lời ca chốn về.
Lắng nghe âm điệu
Chuyên chở bụi hồng
Tung tăng chim hót
Réo gọi chân không
 
Cơn gió đi qua
Mùa Đông đã già
Đợi ai trên đỉnh
Tiếng vọng ngân nga
 
     Tìm lại phút giây rực sáng, khai mở nguồn cơn, không gian vô tận thời gian vô cùng, núi đồi hoang sơ hay trên non cao núi thẳm, cỏ cây mượt mà mấy độ quan san. Về cố quận nghe mưa chiều rả rích, ngắm trời không mây quấn ngang đồi, nghe gió thở từng nhiệm mầu lan tỏa, thiên thu bất tuyệt cuộc tương phùng. Lắng lòng tận hưởng cái hiện tại đầy ắp tự nhiên như nhiên, hít thở năng lượng vô cùng, chân lý nhiệm mầu lan tỏa, trần trụi trinh nguyên, ban sơ không cùng. Sự lớn mạnh của tâm thức vượt muôn lối tìm về giác ngộ, khơi mở mang mạch sinh tử sống còn, thông nguồn tuệ giác vô biên, tỉnh thức từ đây từng phút giây thực tại bây giờ.

Qua sông nhờ phương tiện
Thành tựu nhờ tương duyên
Có không giòng ý thức
Bềnh bồng mảnh chân nguyên
 
Lãng đãng bên dòng thơ
Lý tưởng vẫn tôn thờ
Minh triết sống hiện thực
Ước mơ trong ước mơ
 
Qua sông sang sông, phương tiện lý tưởng, chân nguyên minh triết, tiếng chuông huyền diệu vang vọng tiễn bước thời gian, những thinh âm chập chùng muôn lối bất tận. Những cuốn hút hư vô, lẫn khuất vô thường, đợi chờ ra đi âm thầm không một lời từ biệt, mất lối bặt tăm. Âm thanh, nhịp thở tiếng lòng, hạnh phúc khổ đau, lối về bến củ, ngóng đợi truân chuyên, bờ mê lối ngộ, tất cả quyện cùng, rũ nhau nắm tay nhau đi về miền lữ thứ. Níu thời gian, đẩy tâm thức, đuổi quá khứ, tắm mình trong hiện tại, rượt tương lai, những triền miên bí lối lung lạc của tâm thức nổi trôi vướng bận. Hít vào thở ra nhiêu khê tấc dạ hay thở ra hít vào cõi lòng nhẹ nhàng thanh thản, cảnh và người tiễn nhau đến chổ không cùng hay là bến đợi ngõ trông khúc biệt ly một đời không thay đổi?

Trăng rằm sáng tỏ vườn nai
Hạt sương rơi nhẹ trên đài tuyết nhung
Thơ bay nối kết bao dung
Chiếc lá đánh động đỉnh chung tương đồng
Cố tình khai phóng - khai thông
Hãy nghe tiếng hát dòng sông tuyệt vời
 
Tiếc thương một cánh hoa rơi
Phía sau biến cố một trời sắc hương
Phong thái biểu tượng văn chương
Bạn ơi! đẹp thế đo lường làm chi
 
     Còn đó lời ca tiếng hát, dòng sông khúc nhạc miên trường, giọt sương huyễn hóa bên dòng tử sinh, trăng soi diện mục, lối về hoa nở muôn phương. (còn tiếp)
                                           Như Như


  Sương Ngọn Cỏ

Việc chi luận cạn với bàn sâu
Duyên nghiệp hợp tan có cuối - đầu
Gặp gỡ bao lần ôm ngọt đắng
Chia tay lắm bận ngập bể dâu
Chiêm bao tưởng thực rồi thương ghét
Tỉnh giấc bàng hoàng lại tiếc sầu
Kim cổ đầu cành – sương ngọn cỏ
Mới hay an lạc đã từ lâu.

 Lũy Tre Xanh