- Đỉnh Bình Yên Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Sự Có Mặt Của Thiền Trong Dấu Ấn Nghệ Thuật 2
- Dấu Ấn Trên Dòng Thời Gian Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Hương Thơm Gió Lạ
- Cuối Đường Ngôn Ngữ Những Thinh Âm Bất Tuyệt
- Cuộc Rong Chơi Thong Thả
- Lối Về Hoa Nở
- Lạy Phật Con Đã Về
- Trên Đỉnh Hư Vô Hoa Cười Gió Hát
- Hương Thiền Nhẹ Rơi
- Tình Quê Tình Nước, Tình Đạo Tình Đời
- Mùa Hoa Vô Ưu Nở
- Cánh Nhạn Vượt Trời Không
Trên lối về lắng đọng, sắc màu tâm cảnh, lòng người thiên nhiên, cảm xúc tư duy. Có còn là những phong ba bão tố, trăn trở cùng năm tháng, có còn là những cung đàn trổi nhịp, dòng chuyển lưu của kiếp nhân sinh, có còn là những tao ngộ trên muôn vạn lối đi về của nghiệp quả số phận, có còn là những tin yêu chứa chan hy vọng, hoa nở một trời bình yên?
Thơ Thanh Trí Cao, tung bay gọi mời trên từng con chữ, tỏa hương phủ bóng trên lộ trình tỉnh thức, đưa ta về vùng trời êm ả gió mát trăng thanh, vượt từng nỗi đợi mong, đêm ngày hoàn thành lý tưởng giác ngộ. Và còn đó vẫn còn đó, dòng thức giác sâu lắng trỗi dậy soi sáng con đường ta đi, góp nhặt hành trang ta mang theo, muôn vạn lối đăng trình trên nền trời mênh mông sương lạnh. Vỗ về tưới mát dịu xoa niềm thương đau muôn thuở, thắp sáng lối mòn tâm thức, vực dậy niềm tin yêu mãnh liệt, an ủi xẻ chia buồn đau vây quanh thổn thức.
Con người ấy, tâm tư ấy tuệ giác ấy, vẫn đêm ngày cưu mang gánh vác từng trọng trách, miệt mài lo lắng đủ đầy không hề ngưng nghỉ, ngược xuôi, xuôi ngược vuông tròn trăn trở, dâng hiến cho đời tấm lòng tâm đạo, hết dạ thủy chung tôn thờ, cùng hạnh nguyện dưỡng nuôi cao cả.
Em lắng nghe chim hót
Khúc Thiền ca du dương
Một tâm hồn tỉnh thức
Hiểu biết và yêu thương”
Lắng nghe tỉnh thức, hiểu biết và yêu thương, chừng đó với chừng đó thôi, nếu chúng ta biết cách thực hiện thường xuyên, thì cũng đã đủ làm cho dòng tâm thức trong ta nở hoa tươi đẹp, tăng trưởng đạo nghiệp giác ngộ, mang lại giá trị và ý nghĩa rất thiết thực ngay từ đời sống hiện tạị nầy. Đó là chất liệu kết nối hòa quyện tương tác, tạo nên một con người hoàn hảo, một nhân cách cao cả, và một tấm lòng tràn đầy chân thiện mỹ, sự có mặt của hạnh phúc và an lạc là điều tối cần.
Mây chiều lững thững về bên núi, dòng sông xưa con đò củ ánh chiều tà, mặt trời đi ngủ, mặt trời thức dậy, ngủ và thức, lên và xuống, thiên nhiên vẫn tuần tự vận hành nhắn bảo. Đóm lửa soi tàn cuộc trong ta tắt lịm tự bao giờ, từ dạo chiếc lá vàng rơi chơ vơ lạc lõng, buông mình xuống nền đất lạnh, nỗi buồn miên man gặm nhắm trên mỗi bước đi. Gió cuốn mây trôi, đồi vẫn xanh nước vẫn chảy, sự bình thản tịch lặng của tâm hồn, khép lại những phiêu bồng lãng tử tháng ngày qua.
“Mặt trời ngủ hôm nay lạnh ngắt
Nhớ hay không một thuở lá vàng
Người khuấy động quyền năng khép kín
Và bước đều những bước hiên ngang
Thành hay bại trò đùa huyễn mộng
Vòng tay này vũ trụ bao la
Có ai hiểu nỗi buồn lữ khách
Khát vọng này không thể phôi pha
Cười ngạo ngễ ngỡ đời quen thuộc
Áo trời xanh gợi cảm phiêu bồng
Những biến cố đã thành huyền thoại
Người qua đò lưu luyến dòng sông
Ai bỏ lại nắng vàng ở đó
Đồi vẫn xanh thông rít vi vu
Nghĩa vô nghĩa hay đời bất nghĩa
Niềm tự hào vóc dáng hoài Thu”.
Từ nghìn xưa cho đến nghìn sau, tiếng khóc đó nụ cười đó vẫn cứ thi nhau trêu chọc trên lối về cô tịch, rồi nghìn xưa cho đến nghìn sau cũng giọt nước mắt đó, nỗi buồn đó len lõi trú ngụ vào từng tâm thức. Rồi lại nghìn xưa cho đến nghìn sau, cũng bấy nhiêu thương nhớ vơi đầy ngập lối, phút ly biệt não lòng, cõi trầm luân lưu lạc lênh đênh vạn nẻo mù khơi. Tìm đâu lối về chốn cũ dạo quanh lối mộng, còn đâu nẻo xưa gác lại, vượt non cao núi thẳm về chốn không cùng, đâu rồi tử sinh huyễn mộng ta bà một thuở rong chơi? Ôi! Thời gian không gian, con nước xoay vần xuống lên, đò xưa bến cũ đợi mong, con đường thênh thang lộng gió, lối về hoa nở ngõ về muôn thuở, hành trang đếm bước.
Và đây, cái tâm cảm phiêu bồng siêu thoát đó, cái phút giây cao hứng dạt dào bất chợt đó, được nhà thơ Thanh Trí Cao trao gởi:
“Nghìn xưa cho đến, nghìn sau ấy
Tiếng khóc tiếng cười giữa biển khơi
Chan chứa biết bao tiềm thức cũ
Hải đảo ân tình chuyện đầy vơi
Thôi ngần ấy cũng là vĩnh cửu
Bấy nhiêu kia để hiểu uy danh
Vài chứng tích trở thành huyền thoại
Âm hưởng này man mác trời xanh”
Chiếc chìa khóa qua cầu sanh tử
Người quán thông hạnh nguyện từ bi
Tâm vô uý ung dung tự tại
Lúc trở về - đồng nghĩa ra đi”
Chiếc chìa khóa nào mở ra chặng đường sanh tử, ý lực nào vượt qua chướng duyên nghịch cảnh, khổ đau vô thường sinh già bệnh chết. Con đường ray rứt oái ăm ly biệt đó, ai trong chúng ta rồi cũng phải lần lượt bước qua, hùng dũng hiên ngang tiến bước, đắn đo lo sợ rụt rè, đàng nào rồi cũng phải bước. Cuối cùng thì cũng phải đi, thi nhau mà tới, trước sau cũng phải đi qua, không còn cách nào lối nào, ngoài trừ phải đương đầu trực diện, bằng lòng vượt thoát, hoán chuyển đổi thay. Và đây, cách nhà thơ Thanh Trí Cao trao cho ta chiếc chìa khóa “Quán thông hạnh nguyện từ bi” và còn nữa “Lúc trở về - đồng nghĩa ra đi”.
Hình ảnh mẹ Quán Thế Âm, tiếng gọi yêu thương ngọt ngào trìu mến, chở che bảo bọc đàn con thơ dại, còn đang chìm đắm trong ngút ngàn thống khổ, vẫy vùng lặn hụp trong biển tham dục si mê, còn đang quờ quạng trong đêm trường mịt mùng tăm tối. Mẹ ơi! Nguyện cầu mẹ chỉ lối soi đường dẫn dắt chúng con, tưới dòng nước thanh lương dập tắt lửa phiền, xoa dịu niềm đau nổi khổ của chúng con. Chúng con biết, phải biến thương đau thành năng lực bi mẫn, phải biến nguyện cầu xin xỏ van xin, thành ngọn đuốc trí tuệ quét sạch màn đêm tăm tối. Chúng con biết, cần phải nuôi dưỡng lòng từ bi trong con thường xuyên phát khởi lớn mạnh, gieo rắt ban trải hạt giống lành yêu thương đến muôn nơi, biết lắng nghe tiếng than thở kêu cứu khổ đau của muôn loài ra tay cứu độ.
“Mẹ hiện thân bình minh rực sáng
Bất hạnh nào tưới tẩm yêu thương
Mẹ cảm ứng theo lời khấn nguyện
Mẹ hóa thân ánh mắt trùng dương”
Hồn thơ lời thơ, ngôn ngữ tự nhiên, ngôn ngữ tỉnh thức, cứ thế thi nhau tuôn trào thi nhau hóa thân, thành hạt nắng sưởi ấm cõi lòng tái tê hôm nay và mai sau. Hóa thành giọt mưa tưới tẩm tin yêu cho nguời mất phương lạc hướng, đơn côi trống vắng , hóa thành suối nguồn vi diệu tắm mát não phiền trong thế giới thống khổ phủ vây. Hóa thành ông lái đò đưa người vượt bến mê tìm về nẻo giác, trở về tình quê chốn xưa một thuở.
“Và cứ thế hồn thơ chảy mãi
Muôn cỏ hoa tưới tẩm tình người
Người nghệ sĩ hay người tu sĩ
Mặc cho tình thời thượng đầy vơi
Rồi hôm đó uống trà giao hữu
Vẽ hướng đi một chuyến trở về
Mô hình ấy chính dòng nhân bản
Có tình nào đẹp hơn tình quê”
Còn nữa, lời ca vỗ cánh tung bay trên lối về hiện thực, níu không gian thời gian, đùa nắng dạo mây cho đời thêm hương sắc, cho não phiền đau khổ thôi ghé lại vụt bay, cho bàn tay độ lượng bao dung vỗ về, cho tình người nở hoa sưởi ấm, cho gió cuốn mây trôi vết hằn năm tháng, cho gió nhẹ đong đưa nụ cười rạng rỡ, cho chuông đại đồng xé tan niềm tục lụy thoáng vô thường.
“Phong thái đẹp nụ cười rạng rỡ
Bàn tay nào độ lượng chuyển trao
Những hạt nắng êm đềm le lói
Con chim oanh làm rụng cánh đào
Gió lay nhẹ khung trời quá khứ
Tình của người hoa nở bao dung
Hương của ngọc mong manh huyền thoại
Bước chân nào lãng tử ung dung
Điểm cứu cánh lạnh lùng băng tuyết
Níu không gian đùa nắng cho vui
Trên đỉnh núi tiếng cười thiên cổ
Mây cuốn trôi vết tích bùi ngùi
Ngôi cổ tự rêu phong ẩn dật
Chuông Đại Hồng vang vọng rừng hoang
Ai bày tỏ ngữ ngôn sơ ngộ
Đá cưu mang chứng tích vàngson”
Phong thái cốt cách, cùng bản chất cao đẹp ấy, không dễ dàng ngày một ngày hai, thời gian ngắn có được, nó vốn đã được un đúc tô bồi rất lâu, từ trong chủng tử huân tập, trở thành chất liệu nuôi sống thân huệ mạng. Lời thơ tuôn chảy miên man, dòng thức giác gởi trao bất tận.